Theo Giaoduc.net.vn. Anh sửng sốt khi thấy vợ mắt nhắm nghiền, miệng rên rỉ, và có những động tác cuống cuồng trong cơn yêu cuồng loạn với một kẻ vô hình.
Cách đây hơn 4 năm, vợ chồng anh sinh một đứa con trai. Họ đau đớn phát hiện ra rằng đứa con bị mắc bệnh dow, một căn bệnh bẩm sinh do khiếm khuyết nhiễm sắc thể, dẫn đến tình trạng bất thường về trí tuệ và thể xác.Một không khí nặng nề bao trùm lên gia đình hai vợ chồng trẻ. Khuôn mặt ngờ ngệch của đứa bé khiến họ thắt lòng mỗi khi nhìn ngắm con. Rồi những nỗi buồn ấy cần phải được giải tỏa, họ nghĩ rằng nguyên nhân bệnh tật của đứa con có nguyên nhân từ chuyện tâm linh. Một nguyên nhân rất mơ hồ nhưng lại có khả năng giúp họ cân bằng được cuộc sống vào thời điểm đó. Cả hai vợ chồng đều không thể hình dung được rằng chính sự giải tỏa theo con đường này đã dẫn lối cho chị Hoa ngày càng chìm sâu vào những điều huyễn hoặc không thể lý giải.Chỗ dựa tinh thần của anh Hùng, chị Hoa lúc đó là… thầy bói. Cũng như rất nhiều thầy bói khác, sau những lời phán có tính chất “tích cực” để khách hàng mát tai và tin tưởng, vị thầy bói bắt đầu dọa: “2 vợ chồng không hợp tuổi, lại ở trên mảnh đất dữ, âm phần của dòng họ cũng chưa được chăm sóc chu đáo… Muốn cho vận hạn được nhẹ bớt, chỉ còn cách năng đi lễ. Chị vợ có căn nặng, cần phải mở phủ hầu đồng mới chuyển nguy thành an và làm ăn có lộc”.
Thế rồi năm 2008, sau rất nhiều lần thăng hoa bay bổng với tiếng nhạc chầu văn, được mọi người tung hô là ông hoàng, là cô, là cậu… chị Hoa đột nhiên có khả năng nghe được tiếng của người cõi âm. Những tiếng nói bên tai ngày một rõ dần, lúc trò chuyện với chị, lúc xui khiến việc nào nên làm. Chị Hoa nghiệm thấy một điều đặc biệt là những lời khuyên này lúc nào cũng rất đúng, rất hợp với ý chị.
Một thời gian sau đó, khả năng đặc biệt của chị Hoa phát triển đến mức có thể nhìn thấy “người” đang trò chuyện với mình. Họ khuyên nhủ, chỉ bảo chị và từ đó, chị có khả năng xem bói. Chị luôn miệng kể với mọi người rằng “họ giỏi lắm”, cái gì họ cũng biết, với chị, “họ” đã trở thành thần tượng.
Chị phát hiện ra khả năng đàn ông của “người đó” cũng rất phi thường. Chưa bao giờ chị có một cảm giác mãn nguyện đến như vậy. Nhưng chuyện đó làm chị day dứt, chị thuật lại toàn bộ câu chuyện với chồng.
Anh Hùng lúc đầu tưởng vợ nói đùa và cho là vớ vẩn. Nhưng những hôm sau đó, chị vợ liên tục “thú tội” khiến anh bực mình, vừa sợ. Cho đến một hôm đang ngủ, anh Hùng chợt tỉnh giấc bởi bị tay chị vợ va vào mặt. Anh sửng sốt khi thấy chị vợ mắt nhắm nghiền, miệng rên rỉ, cơ thể căng lên, và có những động tác cuống cuồng, hối hả trong cơn yêu cuồng loạn với một kẻ vô hình.
Anh Hùng nổi da gà, anh chạy xuống bếp vớ lấy con dao chém loạn xạ vào khoảng không hòng xua đuổi “con ma” nhưng không được. Bất lực, anh chỉ còn cách đứng như trời trồng chứng kiến cảnh người vợ của mình trong cơn “thác loạn” với kẻ vô hình.Sau một hồi, cô vợ nằm thiêm thiếp trong tư thế rất thoải mái. Anh Hùng đau đớn thú nhận với vị bác sĩ rằng từ khi lấy nhau, chưa bao giờ anh đem lại sự cuồng nhiệt đến như vậy cho vợ. Còn cô vợ vẫn luôn mồm nói với bác sĩ Quân rằng “họ” giỏi lắm.Mặc dù hết sức “ngưỡng mộ” người đó nhưng chị Hoa cảm thấy rất sợ hãi và muốn thoát khỏi tình cảnh oái oăm này.
Khi một người bạn giới thiệu hai vợ chồng đến gặp bác sĩ Quân, chị Hoa còn bị “người đó” dọa là nếu ai dám xen vào sẽ bị họ “giết chết”. Khi đến điều trị bằng thôi miên, chị rất sợ sẽ mang tai họa đến vị bác sĩ. Và một điều nữa, vì chị luôn tin rằng “họ” rất giỏi nên không tin tưởng lắm vào việc thôi miên có thể đuổi được “con ma” đó.Sau khi nghe xong câu chuyện đậm màu liêu trai của chị Hoa, bác sĩ Quân đồng ý chữa bệnh cho chị.Vị bác sĩ thôi miên lý giải rằng, khi chị bị sang chấn tâm lý vì sinh ra một đứa trẻ không bình thường, sự lo nghĩ đã khiến thần kinh của chị Hoa bị suy nhược. Việc nghe thầy bói phán và việc hầu đồng là các tác nhân khiến chị tự ám thị về việc có sự hiện diện của “người âm”. Từ đó, những ảo giác về “ma quỷ” đã hiện ra trong não chị.
Anh lý giải rằng chúng ta chỉ sử dụng vài phần trăm khả năng của bộ não cho tất cả các công việc sinh hoạt cũng như học tập. Những phần còn lại còn đang nằm ở trạng thái tiềm ẩn và các nhà khoa học đang khám phá. Ví dụ buổi sáng khi bước chân ra khỏi nhà, bạn nhìn thấy rất nhiều thứ nhưng không thể nhớ được cụ thể đó là thứ gì. Nhưng bộ não đã ghi nhớ tất cả những chi tiết đó và cất giữ ở một phần nào đó nằm sâu thẳm trong tiềm thức. Nó làm như vậy để tránh giúp ta không phát điên vì quá tải thông tin. Khi tần số não xuống thấp ở dạng sóng alpha của trạng thái thôi miên, những thông tin tiềm ẩn đó chợt bung ra. Nó có thể tái hiện được tất cả những hình ảnh mà ta đã nhìn thấy vào buổi sáng mà ta tưởng rằng quên mất.
Điều này có thể lý giải tại sao những người mộng du vẫn có thể đi lại, cầm nắm đồ vật, một cách chính xác dù mắt nhắm chặt. Đó là vì bộ não đã kịp ghi lại hết sức chi tiết từng hình ảnh cụ thể và trong tần số não hạ thấp, những hình ảnh đó được bung ra, họ có thể “nhìn thấy” chính xác từng thứ nhưng thực ra chỉ là hình ảnh đã được lưu trong bộ não.
Trạng thái nhập đồng cũng vậy, khi đó, tần số não giảm xuống. Nếu trước đó họ tin rằng có ma quỷ, thánh thần thì rất dễ “xuất hiện” vào lúc này. Trong trường hợp của chị Hoa, chị đã tin vào thầy bói, vào ma quỷ nên một phần tiềm ẩn của bộ não đã tạo ra những âm thanh, hình ảnh của “ma” hết sức cụ thể theo tưởng tượng của chị.
Chị Hoa có thể nghe thấy “người âm” xui khiến, mách bảo toàn điều đúng, đó không phải là “người âm”, chính là hiện thân của một phần tiềm thức trong chính bản thân chị. Nó nhạy bén và chính xác vì không chịu sự tác động của vô vàn những tác động nhiều vào bộ não khi ở trạng thái bình thường. Đã có rất nhiều nhà khoa học có những phát minh nổi tiếng trong trạng thái tần số não alpha, đó là lúc chập chờn nửa thức, nửa ngủ.
Trong trạng thái vừa bắt đầu vào giấc ngủ, tần số não giảm xuống, chị Hoa đã tạo ra một “con ma người tình” từ phần tiềm ẩn trong bộ não của mình. Nó đã rất thành công trong việc thỏa mãn những khát khao từ chính những suy nghĩ vẫn bị kìm nén, dấu kín.
Sau khi đã cho chị Hoa chìm sâu trong trạng thái thôi miên, bác sĩ Quân bắt đầu ám thị rằng, đó không phải là con ma, đó chỉ là một ảo giác do sự tưởng tượng, và sự tưởng tượng đó xuất phát từ những ức chế trong sinh hoạt vợ chồng của chị.
Bằng ám thị, bác sĩ đã “xóa” những cảm xúc mà chị đã từng có với “con ma”. Anh khơi lại những giây phút hạnh phúc khi chị gần gũi với chồng và “ghi đè” vào đó những cảm xúc cao trào mà trước đây chị chỉ có được với “người kia”.
Sau 45 ngày điều trị, một thời gian khá lâu so với những ca bị “ma ám” khác, chị Hoa đã hoàn toàn bình phục. Kể từ đó, chị Hoa đã có cuộc sống “mãn nguyện” bên chồng và chẳng có “người âm” nào về đòi “ân ái” nữa. Còn vị bác sĩ đã “dám đuổi” ma thì vẫn sống sờ sờ và tiếp tục tuyên chiến với bất cứ “con ma” nào.
Có thể kết luận rằng, những căn bệnh oái oăm mà người đời vẫn thường gọi là “bị ma nhập” chỉ là ảo giác. Các bậc thiền sư thường giảng rằng “Phật ở trong tâm”, những “con ma” đó cũng từ tâm mà ra.